The Sweet Corner - The sweet memory.

  • Nov 14,2021
  • Vo Ngoc Khanh Nhi

"Có thể với nhiều người, TSC chỉ là nơi để kiếm tiền. Còn với mình, TSC là nơi lưu giữ rất nhiều kỉ niệm mà mình sẽ luôn biết ơn vì được là một phần của những kỉ niệm đó."

11/04/2016 - 11/04/2021

Chặng đường 5 năm bỗng qua nhanh như một cái chớp mắt. 5 năm trời với không biết bao nhiêu kỉ niệm, thật sự không biết phải bắt đầu viết từ đâu.

Mình nghĩ đối với du học sinh, việc đi làm thêm để có tiền trang trải cuộc sống nơi đất khách là không hề lạ, và gần như là bắt buộc nếu gia đình không đủ điều kiện để chu cấp cho tất cả các chi tiêu cần thiết. Là một du học sinh mới qua tuổi 19, mình chưa hình dung được cuộc sống ngoài kia nó sẽ khắc nghiệt như thế nào cho tới khi tự thân mình đi xin việc làm thêm, mùa thu của 5 năm trước. Ở San Jose có một cái quy luật ngầm, lạ lắm, là du học sinh nào qua đây hình như đều đi xin việc ở Lee Sandwich. Vì không có giấy tờ và du học sinh không được phép đi làm thêm, mình đúng kiểu khao khát có một công việc dù là trả minimum wage thôi miễn là có tiền để trang trải. Mình xin vào làm LS, ngay ngày đầu tiên đã bị cô quản lí gặp riêng nói chuyện. Mình vẫn nhớ như in từng lời cô đó nói, “Cô tưởng con qua đây đi du học thì tiếng Anh phải đẳng cấp phải như thế nào đó chứ bây giờ lấy order không được thì làm sao mà cô mướn con được?” Và hôm đó mình bị cho ra chuồng gà luôn chỉ sau 4 tiếng thử việc, lí do: ngu tiếng anh, không nghe không lấy được order. Mình chỉ mới ở Mỹ được 4 tháng, có nhiều món ăn tiếng anh nói như nào mình còn không biết thì nghe và lấy được order quả thật là một thử thách. Và okay lí do đó mình chấp nhận được, dù hơi đắng nghét cái cuống họng, khóc không biết bao lần trên xe bus mỗi khi nhớ về những câu từ của cô đó.

Nhưng mà vì áp lực phải kiếm ra tiền để trả học phí mùa sau, mình nhất định phải tìm được việc. Mình tiếp tục tìm kiếm việc trên Báo Thằng Mõ, đập vào mắt mình là một công việc kiểu "việc nhẹ lương cao" ở một nhà hàng. Thời điểm đó được trả gần $18/h là một mức lương nhiều người mơ ước, chưa kể còn có thêm tip. Vậy là một đứa nai tơ như mình gọi ngay số điện thoại trên tờ báo để xin việc, ngạc nhiên thay cô đó kêu mình đi làm ngay trong chiều tối đó. Mình không có ý kì thị hay chê bai gì công việc của những cô gái chân dài xinh đẹp làm trong những quán nhậu bên này, nghề nào cũng được miễn là kiếm tiền chân chính. Nhưng mà cái khoảnh khắc cô chủ quán nhậu đó đề nghị mình tới ngồi bên cạnh những ông-chú-anh đang ngồi nhậu để "nói chuyện cho vui", thì mình mới ngớ người ra, cuối cùng cũng nhận thức được tại sao người ta lại chấp nhận trả lương cao như vậy, và hơn nữa còn chấp nhận du học sinh, không đòi hỏi gì, chỉ cần là con gái! À chưa kể còn kêu mình lần sau đi làm nên bận váy ngắn, đừng mặc quần dài!! Đỉnh điểm nhất là khi mấy ông-chú-anh đó nhìn thấy mình "quá con nít" (hên ghê), mới tốt bụng nói mình đừng nên vào đây làm việc, nó không phù hợp với những đứa như mình. Hồi đó đi đâu cũng còn đi bus, vậy là có một chú móc ví ra lấy 2 tờ $20 đưa cho mình bảo mình lấy tiền này bắt xe đi về nhà đi, lần sau xin việc thì cẩn thận một chút. Vậy là được một phen hú hồn, chỉ vì ham tiền ham việc mà có được một bài học...điếng người :)) Thỉnh thoảng nhớ lại, nếu như hôm đó không phải là chú cho mình tiền đi về mà là một người khác, thì có thể cái note này, ngày hôm nay, chắc không được viết ra những dòng như thế này. Quả là cuộc đời, à không, cuộc nhậu nào cũng còn có (ít nhất) một người tốt.

Sau lần đó thì mình kiểu cũng hơi shock nên không còn hấp tấp tìm việc nữa mà lo tập trung học. Vậy mà cơ hội lại tới. Bà chị cousin của mình có quen biết một chị đang làm ở tiệm trà sữa nên nhờ chị đó xin việc cho mình. Lúc đầu mình cũng kiểu lo lắng nghĩ chắc gì người ta đã nhận du học sinh nhưng cũng không từ bỏ hi vọng. Cuối cùng thì may mắn cũng mỉm cười! Tất cả những câu chuyện được lưu lại ở TSC sẽ không tồn tại nếu như không có chị Thy, vậy nên sẽ rất khó để quên bà chị cá tính này mãi về sau :D Và đó chính là sự mở đầu của những ngày làm việc ở The Sweet Corner- nơi mà mình đã chưa từng nghĩ sẽ gắn bó cả 5 năm thanh xuân.

Suy nghĩ đầu tiên khi vào làm việc ở TSC của mình là "wowwwwwwwwwwww. cái tiệm gì mà nó nghệ dễ sợ. chắc ông trời thương mình nên cho mình rớt mấy cái job kia, dành cho mình cái job này, quá phù hợp với một đứa yêu nghệ thuật và cái đẹp là mình luôn!! Vô đây làm tha hồ deep :)) "

Có những chuyện xảy ra, có thể ở tại thời điểm mà nó xảy ra, mình không bao giờ nghĩ là chuyện đó sẽ đáng nhớ lắm, cho tới khi thời gian qua đi và nhiều chuyện nữa xảy ra, thì cái chuyện mà mình nghĩ sẽ không đáng nhớ ấy, bây giờ lại không thể nào quên được! Khó hiểu nhỉ cái bộ nhớ của con người :)

Nếu mà ngồi kể ra hết tất cả những kỉ niệm ở TSC chắc có lẽ mình có thể viết thành sách, mỗi năm là một tập sách riêng. Nhưng có lẽ không một ai chịu bỏ thời gian để đọc hết 5 tập sách đó nên mình sẽ chỉ viết lại những gì mà mình sẽ không bao giờ quên được về TSC, để sau này khi mà đôi chân có lẽ sẽ chững chạc hơn một chút trên đường đời, mình ngồi lại và đọc những dòng này, mình biết ơn cái con Nhi 19 tuổi trẻ trâu ương bướng biết bao nhiêu vì đã không cố chấp mà bỏ cái tôi lên trên để bỏ việc sau những buổi "meeting" với manager hahaaaa

Mình sẽ không thể quên một con bé ngáo ngơ lúc mới vào làm việc. Quản lí của tiệm- dì Emily, và mấy chị (chị Yến, chị Hương, chị Vi, chị Thy, chị Nancy, chị Ngọc) chắc đã "cực khổ" chịu trận vì mình nhiều rồi :) Nếu không phải là nhờ mấy chị khuyên nhủ, giúp đỡ và giải ngố cho mình những lúc làm mọi người phiền lòng, chắc mình đã sớm bị cho ra chuồng gà. Cô gái năm 19 tuổi cái tôi cao như thế nào chắc mọi người cũng có thể đoán được? May mắn sao mà gặp được những người có thể chịu đựng sự bướng bỉnh "sửu nhi" của mình. Sẽ nhớ lắm những lúc làm dì Emily tức tới mức nói không được phải khóc bỏ về (hehee xin lỗi dì nhiều nhe), những lúc ra xe ngồi "nhậu" riêng cùng chị Yến để hỏi chị Yến bây giờ phải làm sao để không làm mọi người buồn nữa, những lúc cùng chị Hương lái xe lòng vòng San Jose để nghe những câu chuyện gia đình không đầu không đuôi rồi mắt hai người cùng ướt :)...Mà thật sự lúc đó, mình cực kì quan tâm tới cảm nhận của mọi người xung quanh về mình. Cảm giác như cố gắng hết sức để làm mọi người đều vui, nhưng tới khi làm ai đó buồn thì bản thân lại thấy vô cùng có lỗi. Nhưng có lẽ giai đoạn đấy cho mình nhiều bài học nhất để khôn lớn. Và mặc dù mấy chị và dì cứ suốt ngày bảo mình, "Nhi ơi mày phải lớn lên đi chứ cuộc đời này không có màu hồng như lúc còn ở với gia đình mày đâu Nhi!", nhưng mình biết mấy chị đã cố gắng để không tô lại cái cuộc sống màu hồng của mình. Có chăng là những ngày màu hồng được pha thêm một màu xám, thỉnh thoảng thôi à...

Đây là đội hình những ngày đầu mình ở TSC :D

Mình sẽ không quên được những mối duyên mà nhờ TSC mới có thể gặp được. Mình biết ơn dì Emily đã luôn rất tâm lí khi làm việc cùng mình. Đôi khi mình nghĩ nếu như không là dì Emily mà là một người nào khác, có lẽ mình đã bị đuổi từ tuần đầu tiên làm việc :) Lạ lắm, dì Emily đặc biệt mang lại cho mọi người cảm giác của người mà mình có thể tin tưởng. Còn nhớ ngày mình chở Mèo về nhà ở Fremont thì gặp tai nạn xe (chỉ sau 5 ngày mình lái xe), người đầu tiên mình gọi là dì Emily. Có lẽ là do sợ dì mình la nên không dám gọi dì mình hahaa. Xong rồi khóc lóc sợ hãi đủ kiểu với dì Emily, cảm giác như đang cầu cứu người nhà :)) Đặc biệt hơn là, lúc đi ăn cùng mấy chị và dì, mình đùa nói là chắc học xong sẽ về Việt Nam thôi vì tương lai ở đây như thế nào không rõ, thì dì đã chủ động hỏi mình và muốn “đầu tư” cho mình đi học mà không có điều kiện gì hết. Có phải là mình đã rất may mắn rồi không? T.T

Mình sẽ không quên cảm giác cầm phong bì tiền lương của chị Vi hay chị Trang, chạy vào nhà vệ sinh đếm coi có đủ $5000 tiền học chưa để mà hôm sau mang lên trường đóng học phí. Cái cảm giác đó khó tả cực kì! Mình đã từng đọc đâu đó người ta nói rằng, “Người cho mình mượn tiền không phải chỉ vì người ta có tiền mà cho mình mượn, mà là vì người ta thực sự tin tưởng ở mình”. Rồi chưa kể hai chị phải đợi mình mấy tháng sau mới trả đủ lại tiền mượn, tới nỗi phải gửi tiền cho má Hữu để má giữ dùm kẻo tiền nó có chân nó chạy mất :)) ôi nhắc tới má Hữu mà cứ thương má hoài những lúc nấu cho mình ăn mà nhớ cả mình không thích ăn gì, thích ăn gì để nấu cho đúng vị T,T Nhờ lòng tin từ mấy chị mà cũng lấy được cái bằng Communication. Quả thật không sai khi nói rằng TSC đã trả tiền học phí cho mình đi học suốt 5 năm trời. Và cũng không sai khi nói rằng, mấy chị đã tin tưởng ở mình nhiều như nào để cho mình mượn tiền nộp học mà không cần phải trả một lần hết số tiền đó, hay không có tiền lãi, hay không chờ đợi bất kì một sự trả ơn nào hết. Nhưng mà với mình, cái nợ tình nghĩa này nó còn nhiều hơn là số tiền nộp học. Nợ tiền mình không sợ, chỉ sợ nợ tình thôi à.

Mình sẽ không quên được giai đoạn bàn giao quán cho chủ mới. Mình là một trong số những nhân viên tồn tại “song song hai đế chế” của TSC. Với mình, không bao giờ có một sự so sánh nhất định nào giữa chủ cũ hay chủ mới. Làm việc cùng với ai, mình đều cố gắng thể hiện bản thân tốt nhất và tận hưởng thời gian mình có ở TSC. Nhưng lạ một điều là hai chủ của mình ai cũng đều thích nghệ thuật, có lẽ vì vậy mà làm việc cùng họ, mình thấy (sợ, dĩ nhiên nhưng) dễ chịu vô cùng. Lời cảm ơn cho cô Bick đã chấp nhận mình vào làm ngay từ những ngày đầu tiên. Và lời cảm ơn cho cô Thuỷ đã tiếp tục tin tưởng mình lúc mới mua quán và ủng hộ mình cho tới ngày mình nói lời tạm biệt TSC. Thật sự là mình tệ nhất khoản nói lời tạm biệt luôn á…

À, vui nhất là mình sẽ không quên được những vị khách dễ thương nhất San Jose mà mình được gặp khi làm ở TSC. Cô Thuỷ từng nói làm ở mấy tiệm này như đi làm dâu trăm họ, phải gặp và đối phó với biết bao nhiêu loại người. Có những ngày vui thì gặp toàn người dễ thương. Gặp anh chàng Mễ suốt ngày uống trà nóng không thèm đậy nắp và rất tử tế chào mình trước khi đi Việt Nam công tác cả năm trời, thời gian anh đó quay lại thì chắc không gặp lại mình nữa rồi. Gặp anh cảnh sát Mỹ trắng suốt mấy năm trời chỉ uống iced white peach green tea không topping bất kể trời lạnh hay nóng, gặp anh cảnh sát này những lần đầu còn phải chạy đi núp và run muốn chết vì thân phận là du học sinh ai mà dám đứng hiên ngang làm, sau này thì thấy là chào cứ như bạn thân :D Gặp chị bạn thích uống Honeydew Milk Tea như mình, với lời hứa chừng nào có bằng sẽ nhuộm tóc cho mình nữa :)) Còn gặp cả mấy cô châu Á mình, tết nhất là ghé lì xì cho mình thấy ấm lòng dễ sợ, có cô giờ còn có cả số điện thoại mình để sau này con cô học ra làm nha sĩ thì sẽ mướn mình về làm trợ lí :)) Nhiều ngày âm u đi làm mà gặp những khách hàng như vậy là đúng kiểu made my day luôn…Chứ sợ nhất cái kiểu đi làm đã về trễ quá nửa đêm mà còn gặp khách âm binh, hay mỗi lần đi đổ rác mỗi tối là cắm mặt cắm mũi chạy kẻo sợ homeless tới đòi làm bạn...Những ngày như vậy đã qua rồi...

Tất cả nhưng con người này đã từng là một phần của TSC, đã từng cùng mình viết nên những câu chuyện riêng ở TSC và đã cùng mình lớn lên ở TSC :)

Mình hi vọng là một hành trình nào đó kết thúc cũng là lúc một hành trình khác được mở ra. Và cuộc sống mà, nếu không phải là người thân trong gia đình, thì lời hứa cùng bên nhau mãi mãi chỉ là một lời gió thoảng thôi. Ai rồi thì cũng sẽ có những con đường riêng phải bước, chỉ mong là vì một lần đã từng bước ngang qua đời nhau, thì sẽ có cơ hội và lí do để có thể gặp lại một lần nữa, ở một thời điểm nào đó khác nữa. Và với mình, dõi theo và ủng hộ con đường mọi người đi sẽ luôn là điều mình luôn muốn làm :)

Thỉnh thoảng gặp mặt nhậu nhẹt một chút, "hư thân" một chút cũng không tệ, mọi người nhỉ? :)

Cảm ơn The Sweet Corner nhiều nhé, vì đã kiên nhẫn nhìn Nhi lớn lên!


-Sửu Nhi- :)

Thật sự cảm ơn mọi người đã đọc tới đây! Đã vậy rồi thì đọc thêm để hiểu mình một chút xíu nữa nhỉ? Nhiều cảm xúc khi viết cái note này quá... Một người mình tưởng là rất hiểu mình và người đó cũng từng tự nhận là "người hiểu Nhi nhất", một lần đã nói với mình rằng, "Nhi phải biết là mình rất may mắn khi qua đây có dì chú giúp đỡ, có nhà cửa yên ổn, đi làm có người này người khác giúp đỡ, có cơ hội được ở lại đây, có…rất nhiều thứ người khác mơ ước mà không có được." Đúng! Người đó thực sự nói không sai. Mình biết ơn mọi thứ mình có được ở nơi đây, những cơ hội mà rất nhiều người mơ ước. Mình không bao giờ phủ nhận những gì mà mình may mắn có được. Nhưng! Nếu một lần người đó nghĩ lại một chút. Tưởng tượng mình được ở đây cùng với ba mẹ mình, mọi thứ sẽ khác như thế nào nữa!? Mình có thể đã học lên hơn nữa, có thể đã tốt nghiệp với bằng bachelor chứ không phải là dừng ở đây để đi cày kiếm tiền, sẽ bớt đi rất nhiều ngày fall apart trong nhà tắm, bớt đi những suy nghĩ tiêu cực và nỗi sợ một ngày nào đó depression sẽ chiến thắng…thật sự, sẽ rất có nhiều khác biệt nữa, nếu như mình có ba mẹ và gia đình ở đây. Mình ước chừng người đó hiểu được rằng cách nói của họ rất kiểu phủ nhận mọi sự cố gắng của mình và mình duy nhất đi được tới đây là do sự may mắn thôi. Rõ ràng là họ chỉ biết được những thứ mà mình muốn cho họ thấy, kể cho họ nghe, còn những chuyện mình muốn giấu cho mình biết, thì có chết họ cũng không thể nào biết được. Ví dụ như, có bao nhiêu % trong cái note bạn tự tin là bạn biết hết những câu chuyện của mình? :) Mình đã thật sự cảm thấy bản thân tệ hại và vô dụng và hoàn toàn nghi ngờ năng lực của bản thân một thời gian dài sau cuộc hội thoại đó. Lời nói dễ dàng giết chết người, nên mình sẽ không nói nếu mình biết điều đó làm tổn thương người khác, còn với một vài người, hình như nói chỉ là một sự hoạt động cơ miệng nhỉ?! Học từ nhiều sai lầm đã có mà ra. Đó chỉ là suy nghĩ của mình vậy thôi. Đôi khi người ta cứ nghĩ hoàn cảnh của người ta khó khăn, còn người khác thì may mắn dễ dàng có được thành công mà không phải chật vật như họ, ừ thì có khi còn khó khăn gấp đôi, chỉ là không phơi bày ra thôi. Mình biết ơn những may mắn và mình sẽ không bao giờ ngừng nỗ lực. Vì nếu chỉ có may mắn, mình đã không đi được tới ngày hôm nay. Keep watching me, I promise I wont let you down :)